[Tần thời Minh Nguyệt] Quyển II chương 08

Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa Xá
Quyển II – Bách bộ phi kiếm

Chương 08
Thần Đô cửu cung

Ý định của Kinh Thiên Minh là bột phát, nó đi không chào ai, vừa hỏi vừa tìm, lúc đi lúc dừng. Cây cỏ dọc đường dần khô héo, gió đêm dần trở lạnh, bất tri bất giác, nó đã đi hơn một tháng, tiết trời đã sang thu. Thêm một bước, thêm một ngày, Kinh Thiên Minh càng nản chí, càng mất hi vọng; dọc đường hỏi người ta, đừng nói là biết ve băng đỏ, hỏi núi Thần Đô họ cũng chỉ lắc đầu, bảo chưa từng nghe nói.

“Núi Thần Đô gì cơ? Chưa nghe bao giờ!” Hôm đó, Kinh Thiên Minh lại hỏi một lão nông đang gặt lúa, lão nông nọ nhễ nhại mồ hôi trán, vừa lấy khăn ướt vắt trên vai lau mặt vừa đáp: “Nhưng gần đây thì có ngọn núi Vu đấy cậu trẻ, cậu tuyệt đối không được đi lạc lên đó, núi Vu nọ là nơi phù thủy ở, người phàm không leo lên được đâu.”

Núi Thần Đô thì không tìm thấy, mà đồn đại về núi Vu thì mỗi người nói một kiểu, Kinh Thiên Minh đã nghe không biết bao nhiêu lần dọc đường đi, rằng trên núi Vu có phù thủy thần thông quảng đại cư ngụ, lệnh một tiếng có thể bảo cây biết đi, hoa biết bay, không phải nơi người phàm có thể lại gần; lão nông nọ hãy còn dông dài đủ thứ, Kinh Thiên Minh đã buông tiếng cảm ơn ỉu xìu xìu, quay người lê bước đi.

Continue reading